Wap giải trí, tải Game ứng dụng miễn phí
Đã lên giường đừng nói nàng dễ dãi
• Ngày đăng: 2015-08-04 - 17:38
Nếu chẳng thể “cởi áo quần trên người nàng xuống thì phải mặc cho nàng chiếc áo cô dâu” thì thôi, xin hãy cứ trân trọng sự dại khờ ấy của đàn bà.
Thi thoảng, trong một quán ăn nho nhỏ, một cuộc chuyện trò chẳng đầu chẳng cuối, tôi thường nghe thấy cánh đàn ông khoe về chiến tích yêu đương của mình.
Vang lên ở đâu đó thứ giọng nói lẫn trong nhiều tạp âm một vài câu phát xét: “Vừa mới đưa được 1 em lên giường, nói chung cũng là dễ dãi, mà dễ dãi thì chơi bời thôi chứ đừng cưới!”.
Ừ thì tôi công nhận, đàn bà cũng có 5, 7 loại. Có người từ bé tới lớn được bao bọc trong một lối suy nghĩ: “Màng trinh là đức hạnh của đàn bà”. Bởi thế mà khi yêu, họ khư khư giữ cho kì được cái trinh tiết để sau này không “thất thố” trước người gọi bẳng chồng. Để đêm tân hôn có quyền hồi hộp và mộng tưởng về chuyện ái ân. Để có thể ửng đỏ đôi má khi chồng lần cởi từng chiếc cúc áo và để có thể tự tin nói rằng: “Anh là người đàn ông đầu tiên của em, chồng ạ!”. Để có thể ngẩng cao đầu nếu cuộc tình đó không may “đứt chỉ bay xa” vì tôi vẫn còn giữ được cái quý nhất cuộc đời dù trái tim thì tan nát vì yêu.
Người ngoài có thể đánh giá, có thể phán xét và bình phẩm… có thể gọi họ là dễ dãi
ngu ngốc hay đại loại một tính từ nào tương tự thế. Nhưng nếu là người đàn ông lên giường với họ, xin đừng thốt ra lờicay nghiệt ấy.
Nhưng cũng có những cô nàng “yêu” và “chuyện ấy” là hai thứ đồng hành. Họ sống theo một cách nghĩ rất giản đơn: “Yêu có phải là cuồng nhiệt nếu như không thổi bùng lên ngọn lửa ham muốn bản năng?”. “Yêu có phải là hết mình nếu không phải là tận cùng sự gắn bó mà tạo hóa ban cho?”… Họ đôi khi đánh đồng cảm xúc yêu đương và cảm xúc ân ái. Và tất nhiên, chẳng phải ai cũng có may mắn một lần yêu rồi đi trọn cuộc đời, để người cùng mình trải qua chuyện ấy sẽ là người ngủ chung giường suốt cuộc đời con lại. Có những cuộc tình nay nắm chặt tay nhau nhưng ngày mai mất hút đâu đó chẳng tìm ra. Và thế là những lời yêu thương trở thành kỉ niệm, những lần lên giường bỗng đâu trở thành chuyện chỉ riêng mình ta biết.
Thời đại này, sống thế nào là chuyện của riêng ta. Ai đinh ninh tôn thờ trinh tiết cứ sống theo cách mà họ muốn. Và cô gái nào muốn thả cảm xúc phiêu dạt theo những điều bản năng nhất cũng cứ chọn cách yêu như thế cho mình. Nói nôm na, đời ai người ấy sống, thân ai người ấy lo. Hãy cứ “sống theo cách của bạn”. Nhưng chỉ xin, những người đàn ông có cái vinh dự là “người đầu tiên” trong cuộc đời cô gái nào đó mà không cần tới một tờ hôn thú, xin đừng, đừng gọi nàng… dễ dãi.
Đàn bà nhiều khi khờ khạo lắm. Yêu, trao đi tất cả vì yêu, mơ mộng về một mai “anh làm lo tương lai em dạy con nên người” đã đành. Đôi khi cũng biết cuộc tình ấy rồi sẽ chẳng về đâu những vẫn muốn “hết mình” để sau này không hối hận vì đã yêu hời hợt quá. Người ngoài có thể đánh giá, có thể phán xét và bình phẩm… có thể gọi họ là dễ dãi, ngu ngốc hay đại loại một tính từ nào tương tự thế. Nhưng nếu là người đàn ông lên giường với họ, xin đừng thốt ra lời cay nghiệt ấy.
Đừng gọi nàng bằng hai từ “dễ dãi” chỉ vì nàng trót yêu một kẻ ngày nào đó
cũng dễ dàng bỏ họ…
Chẳng cô gái nào ra đường, vớ vội một gã để yêu. Một cô gái dù sống bản năng nhất chắc hẳn cũng phải vì thích một ánh mắt, mê một bờ môi, si tình một vài câu nói của người đàn ông đó rồi mới dám gật đầu lên giường. Âu nó cũng là cảm xúc bắt nguồn từ con tim rồi mới chạy vào đê mê thể xác. Đàn ông, nếu chẳng thấy hạnh phúc mình có được cái tài chinh phục ấy thì cũng đừng đáp một khối tình con con xuống bàn chân, dẫm nát và gọi cô gái bên mình bằng hai từ: “Dễ dãi!”.
Thế nhé, hãy tin rằng, sau một cái gật đầu của vài lần hẹn hò, ấy là một chút tình yêu nhen nhóm. Mà đã là tình yêu thì nhiều hay ít, khờ khạo hay nanh nọc, khôn ngoan hay ngớ ngẩn thì cũng đáng được trân trọng. Nếu chẳng thể “cởi áo quần trên người nàng xuống thì phải mặc cho nàng chiếc áo cô dâu” thì thôi, xin hãy cứ trân trọng sự dại khờ ấy của đàn bà. Đừng gọi nàng bằng hai từ “dễ dãi” chỉ vì nàng trót yêu một kẻ ngày nào đó cũng dễ dàng bỏ họ…
Theo Khampha