Wap giải trí, tải Game ứng dụng miễn phí
Truyện dài LMHT: Bilgewater
• Ngày đăng: 2015-08-03 - 08:07
gỗ nhỏ. Ta có thể cảm thấy sức mạnh đang tỏa ra từ bên trong. Đây chính là thứ mà ta nhắm tới.
Ta tháo chốt mở nắp hộp.
Phần thưởng của ta đã lộ diện; một con dao được chế tác rất tinh xảo, nằm ngay ngắn trên một tấm nhung đen. Ta với tới nó-
Lạch-cạch.
Ta cứng đờ người. Không thể nhầm lẫn được âm thanh đó.
Ngay cả khi hắn chưa mở miệng ra, ta đã biết ai đang đứng sau mình trong bóng tối.
“T.F.,” Graves nói. “Đã lâu không gặp.”
Hồi Một – Phần Hai
Sự Chờ Đợi, Tái Ngộ, Pháo Hoa
Ta đã ở đây hàng tiếng đồng hồ. Những gã khác có thể đã chết vì buồn chán nếu chỉ đứng một chỗ lâu như thế, nhưng ta lại có sự phẫn nộ bầu bạn. Ta sẽ không rời khỏi nơi này cho đến khi giải quyết mọi chuyện.
Sau nửa đêm đã khá lâu, con rắn độc cuối cùng cũng lộ diện. Hắn đột nhiên xuất hiện ở nhà kho, sử dụng cái chiêu trò ảo thuật cũ rích. Ta đã thủ sẵn khẩu súng săn của mình, sẵn sàng để đảo lộn mọi thứ. Sau ngần ấy năm tìm kiếm gã phản trắc khốn khiếp, giờ hắn đã ở đây, đứng chết ngắc trước họng khẩu súng Định Mệnh.
“T.F.,” Ta nói. “Đã lâu không gặp.”
Ta đã chuẩn bị sẵn sàng những lời lẽ hay ho hơn cho khoảnh khắc này. Tức cười thay, chúng dường như đã trôi tuột khỏi tâm khi ngay thời điểm ta thấy hắn.
Nhưng T.F? Khuôn mặt của hắn chẳng biểu lộ gì. Không sợ hãi, không hối hận, không có chút bất ngờ. Thậm chí ngay cả khi phải đối mặt với một khẩu súng đã lên nòng. Quỷ tha ma bắt nhà hắn.
“Malcolm, mày đã đứng ở đây bao lâu rồi?” hắn hỏi, tiếng cười trong giọng nói hắn khiến ta nổi giận.
Ta ngắm bắn. Ta hoàn toàn có thể bóp cò và giết chết hắn như một kẻ cặn bã.
Lẽ ra ta nên làm thế.
Chưa phải lúc này. Ta cần phải nghe hắn nói rõ mọi thứ. “Tại sao mày lại làm vậy?” Ta vẫn hỏi, dù biết chắc chắn rằng hắn sẽ lại xoay ra một điều gì đó khôn ngoan.
“Khẩu súng có thực sự cần thiết không? Tao tưởng chúng ta là bằng hữu.”
Bằng hữu. Gã khốn này đang nhạo báng ta. Giờ ta thực sự muốn thổi tung cái đầu tự mãn của hắn – nhưng cần phải giữ bình tĩnh đã.
“Mày trông chỉn chu hơn trước nhiều đấy,” hắn nói.
Ta nhìn xuống những vết cắn của cá quỷ trên quần áo mình. Ta đã phải bơi để vượt qua lũ lính canh. Từ khi dành dụm được chút tiền, T.F đã vô cùng khắt khe với vẻ bề ngoài của hắn. Ta vô cùng nóng lòng muốn thấy cảnh hắn chịu khốn đốn. Nhưng trước hết, ta muốn câu trả lời.
“Nói cho tao lý do mày để tao giơ đầu chịu báng, hoặc khuôn mặt thanh tú của mày sẽ vương vãi khắp nơi.” Đây là cách bạn phải làm để đối phó với T.F. Để cho hắn khoảng trống, và hắn sẽ giật dây bạn không biết đường nào mà lần.
Sự lươn lẹo của hắn thực sự rất hữu dụng khi chúng tôi còn là cộng sự.
“Mười năm khốn khiếp trong Ngục Tối! Mày có biết điều đó khiến tao thay đổi thế nào không?”
Hắn không thể biết được. Lần đầu tiên, hắn cứng họng không nói được gì. Hắn biết rằng mình đã làm sai.
“Chúng làm đủ thứ tệ hại với tao, những thứ khiến hầu hết lũ tù nhân phát điên. Thứ duy nhất giữ tao không sụp đổ là cơn giận trong mình. Và nghĩ về khoảnh khắc này, tại chính nơi đây.”
Và rồi gã khôn ngoan đáp lại: “Nghe như tao chính là nguyên nhân khiến mày vẫn còn sống. Có lẽ mày nên cảm ơn tao mới phải.”
Câu này khiến ta nổi điên lên, và gần như chẳng nhìn thấy gì nữa. Hắn đang cố gắng khiêu khích ta. Và rồi, khi ta mờ mắt vì giận dữ, hắn sẽ lại làm cái trò biến mất. Ta hít một hơi sâu và mặc kệ câu khiêu khích đó. Hắn tỏ ra ngạc nhiên rằng ta không cắn câu. Lần này, ta phải có được câu trả lời.
“Chúng trả cho mày bao nhiêu để bán đứng tao?” Ta gầm lên.
T.F đứng yên, mỉm cười, cố gắng câu thêm chút thời gian.
“Malcolm, tao sẽ rất vui nếu được tiếp tục câu chuyện này với mày, nhưng đây không phải là thời điểm và địa điểm thích hợp.”
Suýt nữa là quá trễ, ta nhận ra quân bài đang nhảy múa trên tay hắn. Ta bừng tỉnh ngay và bóp cò súng.
BLAM.
Quân bài của hắn biến mất. Suýt chút nữa lấy được cả cánh tay của hắn luôn.
“Đồ ngu!” hắn thét lên. Cuối cùng ta đã làm hắn mất bình tĩnh. “Mày vừa đánh thức cả cái hòn đảo chết tiệt này rồi! Mày không biết đây là lãnh địa của ai à?”
Ta không quan tâm.
Ta đã sẵn sàng cho phát bắn thứ hai. Ta chỉ nhìn loáng thoáng đôi tay của hắn chuyển động, và những quân bài phát nổ xung quanh ta. Ta bắn trả, không chắc rằng mình muốn hắn chết luôn hay chỉ ngắc ngoải nữa.
Trước khi ta có thể tìm thấy hắn trong đống khói bụi, vụn gỗ tung tóe và cơn cuồng nộ, cánh cửa bị đạp mở toang.
Một tá gã côn đồ ầm ầm lao vào, như để thêm phần hỗn loạn cho khung cảnh.
“Vậy mày thực sự muốn làm điều này sao?” T.F hỏi, sẵn sàng quăng một tay bài nữa về phía ta.
Ta gật đầu, và giữ chắc tay súng hướng về hắn.
Đã đến lúc giải quyết mọi thứ.
Hồi Một – Phần Ba
Quân Bài Nhảy Múa, Báo Động, Xảo Thuật Khéo Léo
Mọi thứ ngày càng trở nên tồi tệ. Một cách nhanh chóng.
Lũ Móc Câu Lởm Chởm đang tràn vào nhà kho, nhưng Malcolm chẳng mảy may để tâm đến chúng. Ta là điều duy nh