Wap giải trí, tải Game ứng dụng miễn phí
Truyện dài LMHT: Bilgewater – Thủy Triều Rực Lửa (Hồi 2)
• Ngày đăng: 2015-08-03 - 08:12
Hồi Hai – Phần Một
Hỗn Chiến Trên Bến Cảng, Cây Cầu Đồ Tể, Chướng Ngại Vật
>>Truyện dài LMHT: Bilgewater – Thủy Triều Rực Lửa (Hồi 1)
Ta đang ho ra khói. Khói bụi từ hỏa hoạn ở nhà kho đang xé nát phổi của ta ra từng mảnh nhỏ, nhưng ta không còn thời gian để thở nữa. T.F đang bỏ trốn, và ta sẽ tự nguyền rủa bản thân nếu như ta còn phải dành thêm không biết bao nhiêu lâu nữa để đuổi theo hắn khắp mọi miền Runeterra. Mọi thứ sẽ kết thúc trong đêm nay.
Gã khốn này biết ta đang đuổi theo. Hắn đánh gục vài kẻ chắn đường và chạy trốn dọc theo bến cảng. Hắn đang cố kích hoạt quân bài tẩu thoát, nhưng ta vẫn luôn phả hơi nóng vào gáy hắn, để hắn không thể tập trung nổi.
Càng ngày càng có nhiều gã Móc Câu bu xung quanh như ruồi nhặng. Trước khi chúng có thể chặn đường, T.F. tung ra vài lá bài nổ để thổi tung lũ côn đồ. Một vài gã Móc Câu thì quá đơn giản để đối phó. Nhưng ta thì không. Ta đến để giải quyết mọi ân oán, và T.F biết điều đó. Hắn chạy hết tốc lực xuống bến cảng.
Cuộc ẩu đả của hắn với những gã canh cảng đã cho ta đủ thời gian để bắt kịp. Hắn trông thấy ta và chui vào sau một đống xương cá voi khổng lồ. Một phát súng thổi tung chỗ nấp của hắn, khiến đống xương vương vãi khắp nơi.
Hắn trả lời bằng một nỗ lực muốn lấy đầu ta, nhưng ta bắn rụng quân bài của hắn giữa không trung. Nó phát nổ như một trái bom, hất văng cả hai ngã ngửa ra đất. Hắn đứng dậy trước và bỏ đi. Ta giơ Định Mệnh với theo bắn nhanh nhất có thể.
Vài gã Móc Câu tiếp cận với xiềng xích và gươm. Ta quay ngoắt sang và thổi tung chúng. Trước khi ta nghe được tiếng chúng gục xuống, ta đã quay gót đuổi theo tiếp. Ta nhắm vào T.F, nhưng ta cũng trúng một viên đạn súng lục. Lại xuất hiện thêm lũ Móc Câu, và được vũ trang kĩ càng hơn.
Ta nấp sau một mảnh thân tàu đánh cá cũ kĩ để bắn trả. Khẩu súng vừa kêu lạch cạch. Cần phải nạp đạn. Ta nhét mạnh mớ đạn ghém mới toanh vào, nhổ toẹt cơn giận dữ xuống sàn, và lao trở lại đống hỗn loạn.
Tất cả vây quanh ta, các phát đạn và mũi tên bắn xuyên qua đống thùng gỗ. Một trong số chúng xé nát một mảnh tai của ta. Ta chỉ nghiến răng và cày bừa mọi thứ cản đường, giữ chắc cò súng. Định Mệnh có thể nuốt chửng mọi thứ. Một gã trong băng Móc Câu Lởm Chởm rớt xương hàm. Một gã khác thì bị găm thẳng vào trong vịnh. Gã thứ ba thì bị thổi tung thành một tấm phông đỏ quạch.
Ta chạy quanh và tìm thấy T.F đang bỏ trốn vào sâu hơn cảng giết mổ. Ta chạy qua một cửa hàng thủy sản treo đầy xác cá chình. Một con còn mới được lọc da, nội tạng vẫn tràn ra nền đất cảng. Gã bán hàng quay về phía ta, xoay xoay một cái móc thịt.
BÙM.
Ta bắn thẳng vào chân hắn.
BÙM.
Thêm một phát nữa thẳng vào đầu.
Ta đẩy một đống thịt cá lưỡi dao bốc mùi sang một bên và tiếp tục di chuyển. Máu ngập đến mắt cá chân, của cả lũ thủy sản và đám Móc Câu ta bắn hạ. Không hợp cảnh chút nào với một gã công tử như T.F. Ngay cả khi ta bám đuôi hắn liên tục, hắn vẫn thi thoảng chạy chậm lại để tránh bẩn quần áo.
Trước khi ta có thể áp sát, T.F khởi động để chuẩn bị chạy nước rút. Ta có thể cảm thấy bản thân đang hụt hơi.
“Quay lại đây và đối mặt với tao!” ta kêu to.
Loại đàn ông gì mà không dám đối mặt với vấn đề của mình chứ?
Một tiếng ồn phía tay phải khiến ta phải chú ý đến một ban công có thêm hai gã Móc Câu. Ta bắn chúng, và mọi thứ nổ tung xuống bến cảng.
Khói thuốc súng và mảnh vụn quá dày đặc, chúng khiến ta chẳng thể nhìn thấy gì. Ta chạy về hướng âm thanh đôi ủng nữ tính của hắn chạy lịch bịch trên sàn gỗ. Hắn đang muốn chạy đến Cây Cầu Đồ Tể ở cuối cảng giết mổ - cách duy nhất để thoát khỏi hòn đảo. Quá tệ nếu ta lại lần nữa để hắn chuồn mất.
Khi ta chạy đến đầu cầu, T.F. chợt đứng lại, dù mới chạy được một nửa. Khi đó, ta nghĩ rằng hắn đã bỏ cuộc. Và rồi ta đã nhìn thấy lý do hắn dừng lại: Ở đầu cầu bên kia, là cả một quân đoàn những gã bất hảo cầm gươm. Nhưng ta không hề nao núng.
T.F. có quay đầu lại cũng chỉ chạm mặt ta. Hắn đã mắc kẹt. Hắn nhìn qua thành cầu, nhìn xuống dòng nước xiết phía dưới. Hắn đang nghĩ đến chuyện nhảy xuống – nhưng ta biết hắn sẽ không làm vậy.
Đã hết lựa chọn rồi. Hắn bắt đầu đi về phía ta.
“Nhìn kìa, Malcolm. Không có ai trong hai ta cần phải bỏ mạng tại đây. Ngay khi cả hai thoát khỏi cảnh này-“
“Mày sẽ lại chạy trốn thôi. Mày luôn làm như vậy mà.”
Hắn không trả lời. Đột nhiên, hắn tỏ ra không hề lo lắng vì ta. Ta quay đầu lại nhìn xem hắn đang chú ý đến điều gì.
Đằng sau ta, ta thấy lũ cặn bã ai ai cũng cầm theo một thanh gươm hoặc một khẩu súng lục. Gangplank có lẽ đã triệu tập toàn bộ đàn em của lão. Tiếp tục chạy thì chỉ có một đường vào địa ngục.
Nhưng sống sót không phải là điều quan trọng nhất với ta ngày hôm nay.
Hồi Hai – Phần Hai
Tiếp Cận, Trên Bờ Vực Thẳm, Bước Chân Mạo Hiểm
Lũ Móc Câu, chúng không hề vội vàng. Không cần thiết nữa. Chúng biết rằng cả hai con mồi đã hết đường. Đằng sau hắn, có vẻ như toàn bộ lũ du côn cặn bã ở Bilgewater đều có mặt trong buổi tiệc này. Không còn đường quay lại nữa.
Ở đầu kia của cây cầu, chặn đường th