Wap giải trí, tải Game ứng dụng miễn phí
Truyện dài LMHT: Một câu chuyện của Zed (Phần 5)
• Ngày đăng: 2015-08-03 - 07:58
c ra cửa, nhưng lần này thì nét sợ hãi lần giọt mồ hôi đã đổ xuống nền nhà, bởi cánh cửa vẫn còn đóng kín không thể mở được. Cô quay lại đống đổ nát, một bàn tay mạnh mẽ từ từ dậy từ đống đất cát kia.
"Thôi nào, con gái, giờ thì tới ta nhé."
Hắn vẫn còn sống, Syndra không kịp thốt lên ngạc nhiên, thì vị sư phụ đã lao tới, nắm lấy đầu Syndra đập thẳng xuống sàn, rồi nhấc bổng cả người cô lên bằng một tay. Chỉ một đòn duy nhất từ cánh tay to khỏe, Syndra đã bại trận, máu của cô nhỏ xuống thất khứu.
"Nếu con chịu từ bỏ, ta sẽ nương tay. Syndra, đừng bắt ta phải ra tay với con."
Ý chí tự do của con chim nhỏ yếu ớt bị giam giữ trong cái lồng theo ngày tháng được Syndra thừa kế trong tâm trí. Tình trạng bây giờ phải nói là cô như cá nằm trên thớt vậy, nhúc nhích được cánh tay phải chưa hề ngừng run rẩy, tạo ra một quả cầu chướng khí với hình dáng vô cùng bé nhỏ và yếu ớt. Syndra búng vào mặt vị sư phụ như một câu trả lời, cô nở nụ cười ngay khi làm điều đó :
- Ngài đang... mơ đấy sao...
Vị sư phụ thở dài. Với một người đàn ông, ai cũng có thể nhịn được một cú đấm được tung ra hết lực. Họ có thể không phẫn nộ, hay tức giận nay lúc đấy. Nhưng nếu là một cú bạt tai thì lại là vấn đề khác, đó gần như là một sự coi thường về bản thân họ. Syndra không hề tát một bạt tai nào với vị sư phụ, nhưng khi ra một đòn như vậy thì chẳng khác là mấy :
"Tiếc thật !"
Chỉ với một quyền duy nhất tung ra từ cánh tay to khỏe, hắn đã khiến Syndra bay ra cửa như một quả bóng xì hơi. Cô gục xuống ngay sau đó, mọi thứ trong mắt Syndra mờ dần, cô không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, cô ngất đi và phó mặc bản thân cho số mệnh. Vị sư phụ từ từ bước tới, đứng trước mặt Syndra, lắc đầu. Hắn vung tay lên, dự định ra đòn kết thúc. Một tiếng nổ lớn phát ra, cánh cửa mà hắn phong ấn bằng linh lực của mình đã bị phá nát, Zed phủi tay và bước ra từ đám khói bụi :
- Xin lỗi nhé, tôi thấy có tiếng ồn ào, cửa thì không mở được, đành dùng cách này. Mà ông là...
Chưa dứt câu, tên này đã nhanh chóng ra đòn với Zed, nhưng anh dễ dàng né nó qua một bên.
- N-Này, tôi không gây chuyện với ông sao lại ra tay với tôi. Cùng lắm thì tôi sửa lại cánh cửa thôi. Có cần tức giận thế không chứ ?
"Câm ngay, ngươi chính là người đã trộm cái hộp hắc ám từ gia tộc Kinkhôngu, ta đã nhận được thông báo trước từ họ. Giờ thì chết đi."
Anh vừa lách người né đòn như con lật đật, chỉ đừng im một chỗ mà bật cười :
- Tin tức truyền đi cũng nhanh đấy nhỉ ? Cũng đúng lúc, bởi vì ta cũng muốn thử cái sức mạnh mới của mình nên đã tới đây, nhưng ông vẫn chưa đủ sức để đùa với ta đâu, tên ngố to xác. Tránh ra một bên bằng không thì ông sẽ không vui về chuyện tiếp theo.
"Ngươi dám nhạo báng ta ?"
Rồi hắn lườm Zed chằm chằm, một phút bất cẩn, hắn đã ăn đòn của Syndra, văng xa ra bên ngoài. Cô ấy vừa tỉnh dậy, toàn thân đầy mùi máu tanh, y phục thì rách nát, thở hổn hển :
- Chàng trai... tôi không biết anh... là ai, nhưng anh vẫn... chưa đủ sức đánh với hắn đâu... hãy chạy đi...
- Thôi nào, cô không nhận ra kẻ không đủ sức là ai sao ?
"Bọn ranh con, không ai được thoát hết."
Hắn chồm dậy, nhưng Zed lắc đầu rồi tiến lại gần Syndra, anh cởi cái áo choàng bên ngoài khoác lên người Syndra :
- Hãy ở đây, đừng đi đâu cả, tôi sẽ bảo vệ cô.
Rồi Zed quay lại tên kia, và chỉ trong giây lát, Syndra thấy có thứ cảm xúc khác lạ trong tâm trí mình. Syndra có một quá khứ bất hạnh khi cô còn nhỏ. Bị ruồng bỏ, bị xua đuổi bởi sức mạnh bản thân. Lần đầu tiên trong đời, cô thật sự nhận được sự che chở từ người khác, vì ai cũng sợ hãi trước quyền năng của cô, khiến cho cuộc sống Syndra bị cô lập. Và giờ đây, khi Syndra đang cận kề cái chết, thì một chàng trai xuất hiện, và nói rằng bảo vệ mình, đã khiến cho Syndra như có lại niềm tin trong cuộc sống.
Nhưng có gì đó không bình thường xảy ra với bản thân của Syndra vào ngay lúc này, cô thấy trong cô thể có sự đang thay đổi, áp lực diễn ra bên trong khiến Syndra không chịu nổi phải hét to lên, cả hai quay lại, vị sư phụ kia vẫn đứng yên vì ông ta biết chìa khóa phong ấn sức mạnh Syndra chính là cảm xúc nay đã bị phá vỡ. Zed vọi chạy đến đỡ lấy cô :
- Cô không sao chứ, cô gái ?
"Thằng nhóc, muốn sống thì tránh xa con bé kia ra !" – Ông ta lên tiếng cảnh báo Zed.
Syndra quay lên nhìn Zed, các vết thương của cô đang dần khép miệng :
- Tôi không sao, đây là trận chiến của tôi, cảm anh anh.
Rồi Syndra đứng dậy, chậm rãi bước đến đối thủ của mình :
"Không, không phải là... ngươi sẽ mất kiểm soát khi sức mạnh đó bùng phát sao ?"
Syndra không nói gì, chỉ bật cười, cô vung tay trái, một quả cầu chướng khí đập thẳng vào tên kia, khiến hắn bay xa, nhưng lần này hắn thật sự đã bị thương. Chưa dừng lại, cô tiếp tục tấn công hắn từ mọi phía, và chỉ dùng một quả cầu như mèo đang vờn chuột vậy. Một lát sau, hắn toan tính bỏ chạy khi biết rằng cô đã hoàn toàn giải phóng được linh lực bấy lâu :
"Ta, ta thật sự, thua sao..."
- Hãy đi đi, tôi không muốn gặp ông
Syndra quay đi, nhưng h