- Là sáng nay con bé nhà bác phải đi ra ngoài sớm, nó không kịp chuẩn bị đồ cho bác mang đi!
Tôi ngó qua âu đồ ăn của bác, hôm nay chỉ có cơm trắng chứ không phải trứng cuộn hay thịt rang như mọi hôm bác nói. Hôm nay là chủ nhật mà, cô con gái chăm chỉ của bác đi có việc gì sớm mà lại quên chuẩn bị đồ ăn chứ? Tôi giương đôi mắt nhìn về phía bác rồi khẽ gật đầu.
Nhưng điều đó không chỉ xảy ra một ngày, tôi đã quan sát bác Hoa và thấy âu cơm của bác ngày nào cũng vậy, cơm trắng và một chút muối. Chai nước không độ của bác với tôi đã quá quen mặt, tôi biết bác đang cố giấu diếm điều gì đó về đứa con gái đáng tự hào của bác. Tôi tò mò, và tôi khéo léo hỏi han.
Bác Hoa tự hào kể cho tôi nghe về cô con gái của bác. Tôi bàng hoàng và nghi ngờ, những gì bác Hoa kể về con gái mình giống hệt với cô bạn gái của tôi, Lê Thụy Dương. Không chỉ giống nhau về tính cách và cái tên, ngày sinh nhật của cô ấy cũng giống. Chỉ duy nhất có một điều khác biệt, bố của con gái bác Hoa, tức là chồng bác đã mất, còn bố của Thụy Dương bạn gái tôi thì đang đi công tác tại Úc. Bác Hoa là người làm cỏ thuê còn mẹ Thụy Dương là một giáo viên.
Tôi nghe bác Hoa kể về cô con gái với niềm tự hào về trình độ học vấn luôn đứng đầu của cô bé. Trùng hợp thật, về khoản học tập Thụy Dương của tôi cũng luôn đứng đầu, thi thoảng có cạnh tranh với Hà Vy, hai cô nàng này hình như đối đầu nhau về mọi thứ. Tôi hỏi bác nhiều thứ về cô gái bí ẩn đó, bác kể về cô với những nụ cười rạng rỡ trên môi, còn tôi thì bất động. Cô con gái của bác học chung trường với tôi, chung lớp với tôi. Chuyện là thế nào khi mà lớp tôi chỉ có duy nhất một Lê Thụy Dương là bạn gái tôi, một cô gái hoàn hảo từ học vấn đến gia cảnh?
Tôi bỗng nhiên nghĩ về Dương với những gì tôi biết, nghĩ về Dương qua lời kể của bác Hoa. Tôi biết hai người là một, nhưng sao cảm giác của tôi về hai người lại là hai thái cực quá xa xôi. Tôi tránh mặt Dương để suy nghĩ nhiều hơn, tôi biết, cả bác Hoa hay cả Dương đều đang nói dối.
***
Trường tôi tổ chức lễ hội, mỗi lớp sẽ đóng một vở kịch để tham dự cuộc thi trong lễ hội. Lớp tôi diễn vở “nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn” và tôi cũng không nghĩ mình được chọn làm hoàng tử. Nếu là trước kia, tôi hi vọng công chúa Bạch Tuyết sẽ là Dương, nhưng giờ tôi lại chỉ mong cô ấy sẽ không đóng vai đó. Hà Vy mạnh dạn đề cử mình vào vai Bạch Tuyết và được chấp nhận, tôi thở phào, tôi vẫn cần tránh mặt Dương.
Tôi vẫn nói chuyện với bác Hoa vào mỗi giờ nghĩ trưa, bỗng nhiên bác kể cho tôi về món quà sinh nhật thứ 18 mà Thụy Dương của bác muốn có. Bác nhắc lại chuyện hôm Hà Vy đến nhà tìm tôi để thảo luận kịch bản, Thụy Dương của bác cũng muốn có một cái na ná như vậy, màu trắng tinh. Tôi hiểu, đó đúng là Thụy Dương của tôi rồi, vẫn luôn tranh chấp đấu đá với Hà Vy, đó là điều duy nhất tôi không thích. Nhưng đến giờ nó không còn là điều duy nhất, tôi thấy thương bác Hoa, tôi thấy giận Dương.
Tôi biết Thụy Dương chưa bao giờ dậy sớm chuẩn bị trứng cuộn hay thịt rang và những chai không độ như bác Hoa nói. Vì cô ấy thật sự nấu ăn rất tệ và cũng rất ghét trà xanh không độ. Bác Hoa vẫn chỉ ngày ngày ăn cơm trắng với muối và uống nước chanh! Và tôi biết lý do bác làm thế, bác đã chia sẻ với tôi, bác muốn mua bộ váy đó tặng Dương vào sinh nhật 18 của cô, nhưng bộ váy đó quá đắt ngoài sức tưởng tượng.
Ngày kia là sinh nhật Dương, tôi thấy bác Hoa vẫn còn loay hoay với số tiến lương nhận được. Hôm nay là ngày cuối cùng bác làm việc ở đây, tôi lại gần bác, e dè hỏi:
- Bác đã đủ tiền chưa ạ?
- Bác có 700 ngàn rồi, chẳng biết có đủ không nữa.
Trong trí nhớ của tôi, chiếc váy đó là hàng hot mùa đông năm nay, giá cũng hơn một triệu. Nhìn ánh mắt bác có chút buồn buồn, tôi suy nghĩ rồi cũng cất tiếng:
- Cháu biết có một nơi, chiếc váy đó chỉ bán giá 700 ngàn thôi bác. Ngày kia bác đi cùng cháu nhé!
Bác Hoa cười tươi, bắt tay cảm ơn tôi rối rít. Làm gì có cái giá đó cho một bộ váy hot như vậy chứ, nhưng tôi làm thế. Tôi thấy thương bác Hoa, thương nỗi lòng người mẹ.
***
Hôm nay tôi quyết định bùng học, đưa bác Hoa đến cửa hàng nhỏ mà tôi đã nhờ người sắp sẵn chiếc váy với cái mác giá 700 ngàn. Bác Hoa mừng rơn thanh toán rồi đem đi gói gém kĩ lưỡng. Khuôn mặt bác phúc hậu cười hiền từ, bác mời tôi vào nhà uống nước. Căn nhà nhỏ với bốn bức tường khiến tôi thấy hơi u ám. Là bác và cuộc sống của bác, tôi cảm nhận ở bác một sự cô đơn.
Nhắn cho Dương một cái tin nhắn, hẹn chiều gặp. Hôm nay là sinh nhật 18 của Dương mà. Đối với mỗi người, sinh nhật 18 có lẽ là cái sinh nhật tuyệt vời nhất, dù ít dù nhiều vẫn nên hào nhoáng và vui vẻ nhất. Chính vì lý do đó, tôi đã đặt trước cả tháng trời chiếc vòng cổ đeo chiếc chìa khóa nhỏ tra vừa vào chiếc nhẫn có hình ổ khóa mà tôi đang đeo. Tôi nhìn thành quả của cả tháng trời mà tôi vừa nhận được, chiếc nhẫn đeo vừa tay tôi, còn vòng cổ chắc chắn Dương đeo sẽ đẹp mê ly. Nhưng tôi nghĩ về bác Hoa, tim tôi hơi nhói một cái, có bao giờ Thụy Dương biết yêu mẹ của mình chưa nhỉ?
***
3/ End
Anh tài xế taxi dừng xe lại trước cửa tiệm Cafe Love to vật vã. Dương đẩy cửa xe, bước nhẹ xuống lòng đường. Cô bé đã thấy bóng Huy ngồi trên chiếc bàn gần cửa sổ, đôi mắt đăm chiêu nhìn vật gì đó trong lòng bàn tay. Dương khẽ cười, hạnh phúc là đây rồi, tuổi 18 của Dương rất đẹp.
Huy đã thấy Dương bước xuống xe và cúi đầu chào anh tài xế taxi. Cậu nhíu mày, đăm chiêu nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay suy nghĩ. Có nên tặng cho Thụy Dương hay không? Có nên tiếp tục giả vờ không biết giống như bao lâu qua hay không? Huy không biết, cậu nhìn về một khoảng không vô định, bỗng nhìn thấy bóng hình bác Hoa cùng nụ cười và những giọt mồ hôi. Nắng chiều nhàn nhạt xuyên qua lớp kính trong suốt, Huy khẽ thở dài, cậu biết Dương đang đến gần mình.