Ngọc Linh ngây thơ hồn nhiên đã bị nhưng lời nói và hành động của Tuyết Nhi làm cho sợ hãi, tinh thần bị hoảng loạn tột cùng. Bên cạnh cô giờ đây không có ai để cô ngã vào lòng và khóc òa cho đi hết sự sợ hãi này. Trong thâm tâm cô, cô thầm gọi Tấn Phong.
Tấn Phong và Quốc Anh sau khi mang đồ giùm cô và làm giúp cô 1 số việc thì đi về lớp. Trên đường đi, không hiểu sao tim anh nhói lạ lắm ! Trái tim anh bỗng nhiên đau đớn làm anh phải dừng lại và phải tựa người vào bức tường. Trong đầu Tấn Phong bỗng vang lên tiếng gọi của Ngọc Linh, tiếng gọi rất nhỏ và sợ hãi.
Quốc Anh thấy bạn mình có biểu hiện lạ nên hỏi han. Chưa kịp hỏi thì Tấn Phong đã bảo anh nhanh về lớp. Thấy Tấn Phong chạy, anh không hiểu gì nhưng cũng chạy theo.
Tuyết Nhi nãy giờ thấy Tấn Phong và Quốc Anh chưa về, cô nghĩ là họ cũng sắp về nên đã dựng một màn kịch, cô cố tình đập đầu vào bàn và xé tay áo đang mặc trên người.
Bên ngoài, tiếng chạy của 2 người vang lên. Tuyết Nhi biết họ sẽ vào lớp ngay, cô liền chạy đến chỗ Ngọc Linh và khóc lóc sợ hãi.
Ngay lúc ấy cả hai đi vào.
Tấn Phong không thèm nhìn Tuyết Nhi mà đến chỗ Ngọc Linh dìu cô đứng lên. Ngọc Linh giờ đây đã quá sợ hãi, sợ hãi đến mức không còn nói gì được và cũng không thể nào khóc nữa. Cô vô hồn đứng dậy theo cái nắm tay của Tấn Phong.
Quốc Anh thì đến dìu Tuyết Nhi. Tuyết Nhi bực mình vì Tấn Phong không ngó ngàng đến mình nhưng vì Quốc Anh dìu cô thì cô cũng nên đứng lên. Tuyết Nhi đứng dậy xong, cô cố tình khóc to hơn và nép vào lòng Quốc Anh.
- Ngọc Linh…sao cậu…hic…đánh mình vậy ?
Ngọc Linh giờ đây thần trí đã hoảng loạn không tỉnh táo, biết bao nhiêu nỗi sợ đã tràn ngập trong tâm trí cô làm cô không thốt nên lời.
Tấn Phong nhìn Tuyết Nhi rồi nhìn Ngọc Linh, anh không biết nên tin ai nhưng thật tâm anh tin Ngọc Linh hơn, cô yếu đuối thế này, nhỏ bé thế này sao lại đánh Tuyết Nhi. Anh biết rằng bé con của anh hiền và đáng yêu lắm chẳng làm hại ai đâu. Anh đưa đôi mắt tin tưởng nhìn Ngọc Linh.
Tuyết Nhi thấy thế nên liền giận dữ nói trong
nước mắt.
- Tấn Phong, anh không tin em sao ? Anh không thấy…anh không thấy là Ngọc Linh không bị gì nhưng em lại bị đến thế này à ?
Tấn Phong đưa mắt nhìn. Anh không thể nào phản bác lại được. Dù vây nhưng anh vẫn một mực tin Ngọc Linh. Nhìn bé con thấy cô cứ vô hồn thế nào ấy nên anh lặng lẽ bế Ngọc Linh đi ra khỏi lớp và về nhà.
Quốc Anh đứng ngoài chứng kiến, anh biết thừa là mọi việc do ai, ngay khi Tấn Phong và Ngọc Linh đi khuất anh liền hỏi Tuyết Nhi.
- Em làm đúng không ?
Tuyết Nhi biết thế nào Quốc Anh cũng biết nên cô liền thôi khóc và trở về trạng thái vốn dĩ của cô là không có gì.
- Em biết thế nào anh cũng biết. Em làm đó, thì sao ?
Quốc Anh đau lòng nhìn Tuyết Nhi. Cô gái hiền lành anh không hiểu đã biến đâu chỉ còn Tuyết Nhi có trái tim độc ác thế này.
- Em không thấy Ngọc Linh tội nghiệp lắm sao ?
Tuyết Nhi buông một câu không có gì là xót thương mà trong đó chỉ toàn là sự ác độc.
- Tội nghiệp ? Em mới là tội nghiệp. Cô ấy đã dành mất TấnPhong của em nên dĩ nhiên em phải dành lại chứ.
- Nhưng…
Tuyết Nhi nhìn Quốc Anh, trong thâm tâm cô cũng có phần lo sợ, cô sợ Quốc Anh nói mọi việc cho Tấn Phong biết. Cô liền khóc lóc ôm Quốc Anh. Tuyết Nhi khóc, giọt nước mắt của cô không biết là thật hay giả nữa bởi thật sự cô cũng rất muốn khóc vì thái độ tin tưởng của Tấn Phong, mặt khác cô cũng khóc mong nhận được sự xót thương của Quốc Anh. Lúc nãy, nhìn Tấn Phong một mực tin tưởng Ngọc Linh mà không tin cô cũng khiến trái tim cô đau lắm rồi.
Quốc Anh ôm Tuyết Nhi, anh thấy thương cho người con gái anh yêu. Anh ôm cô vào lòng. Tuyết Nhi khóc xong, cô nhìn Quốc Anh với đôi mắt đỏ hoe còn đọng vào giọt nước trên mi mắt và nói một câu khẩn khoản van nài.
- Anh…anh thương em đúng không ? Anh …anh yêu em đúng không ? Vậy anh …giúp em có được không ? Đừng nói cho Tấn Phong biết. Em van anh. Anh biết là em yêu anh ấy mà.
Quốc Anh nghe câu nói van nài của Tuyết Nhi, trong lòng anh cũng muốn giúp cô. Câu nói mà cô vừa thốt ra quả thực là đúng, anh yêu cô. Thôi thì giúp cô vậy, chỉ mong là Tuyết Nhi đừng làm gì quá đáng với Ngọc Linh.
- Ừ, anh giúp em.
Sau khi được Tấn Phong đưa về nhà, Ngọc Linh vẫn chưa thực hoàn hồn trở về. Tâm trí cô vẫn thật sự rối loạn vô cùng. Tấn Phong nhẹ nhàng đặt Ngọc Linh lên giường, anh đi lấy cốc nước cho cô uống.
Đặt cốc nước trên bàn, Tấn Phong ngồi cạnh Ngọc Linh. Nhìn bé con cứ nhìn vô hồn, anh thật sự rất đau lòng và lo cho cô. Anh không hiểu rốt cuộc Tuyết Nhi đã làm gì cho cô để cô ra nông nỗi này. Anh thiết nghĩ phải là điều gì đó thật ghê gớm và đáng sợ lắm mới khiến cho Ngọc Linh bàng hoàng thế này. Anh biết rằng bé con của mình yếu đuối lắm ! Khi gặp chuyện gì đó hẳn là cô sẽ khóc ngay thôi nhưng đằng này lại khác, cô không hề rơi một giọt nước mắt nào cả. Trường hợp này chỉ có 2 lí do. Một là cô chẳng bị gì cả hai là cô đã bị điều gì đó làm hoảng sợ đến mức không thể làm gì nữa.
Nhìn Ngọc Linh tội nghiệp thế này, anh nhẹ nhàng ôm bé con vào lòng. Vừa ôm anh vừa vỗ nhẹ vào vai bé con, dùng những lời thật dịu dàng và ngọt ngào nói với cô.
- Em sao thế ? Em bị gì rồi. Sao em lại im lặng thế này. Bé con à, anh…anh không muốn nhìn em thế này. Đáng sợ lắm bé con. Anh…anh chỉ muốn nhìn em khóc. Em khóc cũng được. Sau khi khóc rồi mọi chuyện sẽ bình thường thôi mà.
Đáp lại lời nói của Tấn Phong chỉ là sự im lặng của Ngọc Linh. Trái tim anh không hiểu sao bỗng nhiên đau đớn lắm, cứ như thể ai vừa lấy con dao sắc nhọn đục khoét trái tim anh. Và cơn đau ấy dần lan tỏa đến đôi mắt làm cho những giọt nước trong suốt rơi trên gương mặt anh. Thật nhẹ nhàng và ít ỏi nhưng lại đủ để rơi trên gương mặt Ngọc Linh.