Cũng bởi vì thế, anh biết rằng Quốc Anh có lẽ chịu nhiều đau khổ lắm. Nhìn đôi mắt phiền muộn của Quốc Anh, Tấn Phong thiết nghĩ hẳn là người bạn thân đã chịu nhiều khá phiền muộn rồi. Cuộc gặp hôm nay có lẽ nên nói chuyện cho nhanh và rõ ràng thôi.
- Mình biết.
- Tại sao ?
- Vì cậu yêu Tuyết Nhi, muốn đến gặp mình mong mình đáp trả 1 chút tình cảm của cô ấy.
- Đúng vậy, cậu có thể không ?
Tấn Phong chắc chắn là không yêu Tuyết Nhi rồi. Đối với anh, Tuyết Nhi là 1 người con gái rất hoàn hảo duy chỉ có điều cô ta quá ác vì hại bé con của anh. Lỗi lầm của cô ta thì làm sao mà anh tha thứ cho được. Nỗi chịu đựng của Ngọc Linh, nỗi đau của cô
trong suốt những năm tháng tuổi thơ nào có ai bù đắp, san sẻ nay lại còn phải đối diện với con người thông minh của Tuyết Nhi thì chắc rằng Ngọc Linh đã chịu nhiều thiệt thòi, bị hại nhưng không thể chống trả.
Anh nhất quyết 1 chút tình cảm cũng không cho Tuyết Nhi.
- Không. Tớ chỉ yêu Ngọc Linh. Đứa con gái độc ác như Tuyết Nhi sao tớ có thể yêu. Tớ không muốn gượng ép trái tim càng không muốn yêu một đứa con gái vì tình mà hại người khác như vậy. Đứa con gái thâm độc như vậy tớ rất ghét là đằng khác.
Tấn Phong không muốn nói những điều tồi tệ về Tuyết Nhi trước mặt Tấn Phong nhưng anh buộc phải nói vì cô gái này đã thâm độc và khó lường lắm rồi.
Quốc Anh nghe xong, trong lòng giận dữ lắm, anh không kìm chế được cơn giận mà đấm thật mạnh vào mặt Tấn Phong. Tấn Phong ngã xuống. Anh không hề có ý định sẽ chống trả lại người bạn thân của mình.
Anh chỉ lấy tay lau vết máu ở khóe miệng và đứng lên tựa như không có gì. Quốc Anh nhìn cậu bạn thân, lòng ấm ức, tức giận vì những gì Tuyết Nhi chịu đựng, anh không ngừng tiếp tục đánh Tấn Phong.
Đối với Tấn Phong, Quốc Anh là người bạn thân nhất và cũng vì chữ tình nên mới thế này vậy nên anh không đánh trả.
Sau khi Quốc Anh thấm mệt vì dùng sức quá nhiều, anh mới ngưng tay và đứng thở hổn hển. Tấn Phong chịu đau cố gắng đứng dậy.
- Cậu, mệt chưa ?
- Ừ.
- Tớ không đánh trả vì cậu là bạn thân và tớ biết cậu yêu Tuyết Nhi mới thế, tớ không trách. Chúng ta vẫn là bạn thân đúng không ?
Tấn Phong chìa tay ra chờ đợi cái nắm tay quen thuộc và như cậu dự đoán, Quốc Anh cười tươi, bắt tay cậu. Sau đó, Quốc Anh bước đi.
Tấn Phong vì đã gắng gượng quá nhiều, anh không chịu nổi nữa nên đã ngã xuống đất, thần trí nửa mê nửa tỉnh.
Ngọc Linh nãy giờ không thấy Tấn Phong, cô lo lắng đi tìm. Nhìn thấy anh nằm ở trong nhà kho của trường, mặt mày bầm tím trầy xước và còn rướm máu, cô vội chạy vào ôm anh.
Ngọc Linh đã không còn như ngày xưa, cô không khóc vỡ òa nữa mà chỉ là những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Đôi mắt cô ngày trước long lanh tinh nghịch và vô cùng linh hoạt nay đã vô hồn không cảm xúc. Cô ôm Tấn Phong, thầm gọi tên anh.
- Tấn Phong, anh…anh sao vậy ?
- Hì, không sao.
Dù đau đớn lắm nhưng thấy gương mặt Ngọc Linh có chút lo lắng nên anh vội cười để xua tan nỗi lo của Ngọc Linh. Ngọc Linh thấy ở đây không được hay lắm nên nói với Tấn Phong đi về.
- Thôi, về đi anh, em dìu anh về.
Tấn Phong gắng gượng đứng dậy. Ngọc Linh choàng tay anh qua cổ mình. Với thân hình bé nhỏ, cô khó khăn đưa anh về.
Về đến nhà, Ngọc Linh dìu Tấn Phong lên giường, sau đó cô vội đi lấy khăn, thau nước ấm và cả 1 cốc nước rồi mang vào.
Cô dìu Tấn Phong ngồi dậy rồi đưa nước cho anh uống.
Tấn Phong chịu đau và thấm mệt rồi nên anh nằm xuống ngủ thiếp đi.
Ngọc Linh nhìn thấy vết thương của anh và mồ hôi túa ra vì vất vả trên chặng đường về nên cô quyết định sẽ lau người cho Tấn Phong, cô nhẹ nhàng lau những vết thương cho anh thật tỉ mỉ vì sợ anh đau. Lúc cô lau phần ngực và bụng anh…gương mặt cô thoáng ửng đỏ.
Ngọc Linh trước giờ chưa làm việc này cho ai cả đặc biệt là với con trai càng không. Nhưng vì Tấn Phong cô đành cố gắng lau người cho anh mặc dù cô đang rất ngại. Gương mặt ửng đỏ và còn hơi nong nóng nữa, tay chân dần vụng về nữa cơ chứ !
Vì sự vụng về đó mà cô làm cho Tấn Phong tỉnh giấc, thấy cô đang lau người cho mình, anh ngại ngùng vội ngồi bật dậy quên cả đau và nói năng lắp bắp không rõ ràng.
- Cảm…cảm ơn…việc này…việc này anh…làm…làm được.
Ngọc Linh ngại ngùng rút tay lại, cố tình tránh ánh nhìn của anh, cô vội đứng dậy quay người đi ra khỏi phòng.
- Em…em đi đổ thau nước.
Nhìn dáng đi có chút vội vã vì ngại lại còn tay chân vụng về làm cho Tấn Phong quên đi mình đang bị thương mà cười vui vẻ. Bây giờ nhìn Ngọc Linh, anh mới thật sự cảm giác cô mới là chính cô chứ không phải 1 con bé vô hồn gọi tên anh.
Anh biết Ngọc Linh chịu nhiều tổn thương lắm và bây giờ cô không còn tin ai ngoài anh. Anh còn thấy được thái độ của Ngọc Linh cũng thay đổi khi tiếp xúc mọi người chỉ khi với anh cô mới vui vẻ và hồn nhiên như trẻ con thôi.
Một lúc sau, Ngọc Linh đi vào, cô cầm theo bông băng và thuốc sát trùng, chai thuốc đỏ. Cô đến bên anh nhẹ nhàng lau sạch vết thương, ân cần tỉ mỉ như sợ anh đau. Thật ra Tấn Phong cảm thấy rát lắm nhưng vì Ngọc Linh, anh cố cắn răng chịu đựng để vượt qua. Sau khi làm xong, Ngọc Linh để mọi thứ ở chiếc tủ cạnh giường và ngồi trò chuyện với anh.