Anh chợt nhớ ban nãy Ngọc Linh đưa về, sợ cô bạn này lo cho mình nên anh thay quần áo và bước ra ngoài.
Bên ngoài, mùi thức ăn đã bay khắp mọi nơi trong căn nhà nhỏ. Những dĩa thức ăn và tô canh bốc khói nghi ngút. Ngọc Linh mỉm cười nhìn Quốc Anh và mời anh ăn cùng.
- Quốc Anh, cậu ăn cùng mình đi.
Quốc Anh lẳng lặng ngồi xuống ghế cùng ăn với Ngọc Linh. Nhiều thức ăn ngon được nấu nhưng Quốc Anh vẫn không gắp tí nào. Ngọc Linh thấy vậy cô gắp cho anh miếng thịt kho và cả đậu que xào.
- Ăn đi Quốc Anh, chẳng lẽ mình làm không ngon sao ???
Quốc Anh thấy Ngọc Linh quan tâm đến mình, anh liền ăn thật ngon miệng và cười nhìn cô. Suốt bữa cơm, anh không hề nói gì.
Ăn xong, Ngọc Linh thì dọn chén bát để rửa và bảo Quốc Anh đi ngồi xem tivi.
- Cậu đi ra sofa xem phim đi nhé !
Quốc Anh lẳng lặng đi xem ti vi. Ngọc Linh rửa chén bát xong đâu đấy, cô cũng đi tắm.
Sau khi thấy chẳng còn việc gì nữa, cô đến ghế sofa ngồi cạnh Quốc Anh và trò chuyện.
- Hôm nay sao cậu dầm mưa vậy ?
Câu nói ấy làm cho Quốc Anh mường tượng lại cảnh trong phòng y tế, anh chịu đau thế nào, gương mặt anh dần dần trắng bệch. Trắng bệch vì vết thương nơi con tim đang thức tỉnh. Ngọc Linh nhận ra có chuyện, cô tiện tay tắt ti vi và nhất quyết hỏi anh xem có giúp được gì không.
- Có chuyện gì đúng không ?
Quốc Anh không nói gì, anh mệt mỏi gục vào vai Ngọc Linh trước sự bất ngờ của cô. Quốc Anh cất tiếng nói sau hàng loạt sự im lặng nãy giờ.
- Xin cậu hãy cứ để thế này 1 chút.
Giọng nói buồn buồn của Quốc Anh
thốt ra làm Ngọc Linh cảm thương cho người bạn của mình. Không gian xung quanh bỗng nhiên trùng xuống và im lặng.
Ngọc Linh nhẹ nhàng đưa tay vỗ vào vai Quốc Anh như sự động viên và an ủi. Quốc Anh chỉ im lặng. Anh đã quá mệt rồi, mệt vì sự nỗ lực của mình, mệt vì đã làm bờ vai vững chắc quá lâu. Giờ đây anh chỉ muốn thế này, muốn được tựa vào vai ai đó. Dù chỉ 1 chút thôi cũng được, 1 chút để anh có thể quyết định tiếp mình nên làm thế nào.
Anh thả lỏng người, suy nghĩ về những gì anh đã làm, đã cố gắng kể từ khi gặp Tuyết Nhi đến giờ. Từng hình ảnh một hiện lên làm anh thấy đau lòng, từng hình ảnh một làm anh thấy những việc mình làm đã quá vô nghĩa. Trái tim anh trào lên những cơn sóng dữ dội, đau đớn khôn nguôi. Những mảnh kí ức ấy cứ ghim chặt vào con tim không dứt ra được. Anh muốn mình bỏ đi những kí ức đó, những hình ảnh vềTuyết Nhi nhưng có lẽ là rất khó, khó lắm ! Nhưng dù sao, người con gái đó đã không yêu anh rồi. Không yêu thì chỉ còn cách gạt bỏ mà thôi, không nên lưu luyến và vướng bận thêm cho phiền lòng.
Còn ở nhà Tấn Phong, Tuyết Nhi đang gõ cửa phòng anh. Tấn Phong bực bội không hề muốn gặp cô nhưng vì tiếng gõ cửa đã vang rất nhiều lần và rất lâu. Anh không muốn nghe thêm nữa nên đành mời cô vào và nói chuyện, mong kết thúc sớm.
Tấn Phong ngồi trên giường điềm tĩnh, cô cũng ngồi cạnh.
Cô đau lòng đưa tay sờ lên vết thương vẫn còn hơi bầm tím trên mặt Tấn Phong và hỏi han.
- Quốc Anh đánh anh đau lắm đúng không ?
Tấn Phong giật mình, anh gạt tay Tuyết Nhi, nhìn thẳng vào mặt cô với đầy sự ngạc nhiên.
- Sao cô biết ?
- Anh ấy đã thú nhận rồi.
Tấn Phong không ngờ Quốc Anh lại khờ đến vậy. Nếu Quốc Anh nói ra chẳng phải Tuyết Nhi sẽ bỏ cậu ấy hay sao. Rồi Quốc Anh, cậu ấy sẽ chịu thương tổn thế nào.
- Cô đã làm gì cậu ấy rồi ?
- Em…em tát anh ấy và bỏ đi.
Tấn Phong có thể thấy được cảnh tượng và cảm xúc khi đó của Quốc Anh. Hẳn là cậu bạn thân của anh đang đau đớn lắm ! Anh quay sang Tuyết Nhi, giận dữ nhìn cô.
- Sao cô làm thế ? Cậu ấy đánh tôi là chuyện của chúng tôi, không liên quan gì cô. Sao cô lại làm thế ?
Tuyết Nhi đau lòng nhìn Tấn Phong, cô không ngờ vị trí của Quốc Anh còn hơn cô nữa.
- Cũng vì em yêu anh thôi.
- Tôi không cần, thôi cô đi đi.
Tấn Phong bực dọc đuổi Tuyết Nhi. Thấy cô không chịu đi, anh đẩy cô ra khỏi phòng, đóng cửa và nhân tiện bấm chốt khóa luôn phòng.
Tuyết Nhi buồn bã đứng trước cửa phòng, khóc cho nỗi đau của mình.
Vẫn như mọi ngày, Ngọc Linh đến trường vui vẻ nhưng hôm nay cô lại cùng Quốc Anh đi. Tấn Phong cũng hơi ngạc nhiên khi thấy bé con cùng bạn thân đến trường. Anh chào hỏi Quốc Anh vui vẻ và nắm tay bé con vào lớp.
Tuyết Nhi thấy Tấn Phong, cô liền bước lại chỉ mong ước gặp anh thế nào. Cô đến gần Tấn Phong, như mọi lần anh lại gạt tay cô, lạnh lùng bước đi bên cạnh Ngọc Linh. Cô sững sờ đứng nhìn và rơi nước mắt.
Quốc Anh đứng đó, anh nhìn thấy nhưng lại dửng dưng đến gần và lướt qua không nhìn. Tuyết Nhi ngạc nhiên nhìn anh, không chớp mắt. Cô cứ ngỡ như mọi lần, Quốc Anh sẽ lại ôm cô, sẽ lại vỗ về, sẽ lại an ủi nhưng mà bây giờ anh lại xa lạ. Trước mặt cô, anh chỉ đi qua, không nhìn ngắm, không quay đầu lại, anh lạnh lùng băng giá đi thẳng không đoái hoài đến cô cứ như thể cô đang không tồn tại vậy. Quốc Anh chỉ đi cùng với Ngọc Linh và Tấn Phong mà thôi.
Tuyết Nhi thật sự rất sợ hãi, bên cạnh cô thật sự chẳng có ai cả. Mà cũng tại cô cả thôi, cô yêu Tấn Phong mà, vì Tấn Phong mà đánh Quốc Anh kia mà. Tại cô cả thôi.