Từ xa, Nguyên thấy một cô gái dáng người bé nhỏ chạy về phía họ và ôm chầm lấy Khang rồi nức nở. Một cô gái còn rất trẻ, có lẽ là ít hơn hoặc bằng tuổi Nguyên. Bốt cao, váy dạ ngắn màu nâu. Áo choàng không cài khoá, để lộ rõ chiếc áo len trắng bên trong có hình chuột Mickey dễ thương. Không phải là một cô gái xinh đẹp nhưng thật sự nhìn rất đáng yêu. Chỉ là, đôi mắt của cô gái kia sưng húp, đỏ sọng và nước mắt không ngưng rơi xuống. Dù không biết cô gái ấy là ai, nhưng nhìn cô ấy khóc, Nguyên thấy rất đau lòng.
.....................
Đôi bàn tay ấm áp của Khang không ngừng vỗ về Linh. Giọng anh dỗ dành chan chứa tình thương, như một người anh đang cố gắng bảo vệ đứa em gái bé nhỏ của mình trước muôn vàn khó khăn và sóng gió.
" Không sao. Ngoan nào. Không khóc nữa. Anh thương, anh thương bé Nấm được chưa. Ở đây lạnh lắm, lên xe rồi khóc tiếp."
Linh lấy tay quệt ngang những dòng nước mắt đang rơi ra. Dù đã dằn lòng mình phải mạnh mẽ, nhưng không hiểu sao khi thấy Khang cô cứ mặc sức khóc, ước ao được anh che chở và đòi lại sự công bằng cho mình. Cô biết anh thương cô rất nhiều. Cô cũng chẳng còn chỗ nào để đi vì thế mới về nước và người đầu tiên cô nghĩ tới là anh. Bình tĩnh trở lại, lúc này cô mới quan sát bên cạnh Khang còn có một người nữa. Chị ấy rất đẹp. Có lẽ nào? Nhìn Nguyên, Linh ngượng ngùng:
" Chắc em lại làm kỳ đà phá vỡ chủ nhật của anh chị. Em xin lỗi anh trai, xin lỗi chị dâu".
Nghe Linh nói xong, Nguyên có biết bao phần xấu hổ, đang định giải thích thì Khang điềm nhiên như không kéo tay cô bé kia lôi vào ghế sau, cất đống hành lý rồi mở cửa ghế phụ như ý bảo Nguyên lên xe. Còn anh vào ghế lái và khởi động. Chiếc Audi từ từ rời khỏi Nội Bài. Không khí trên xe trở nên vô cùng ngột ngạt. Không ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng nấc lên của Linh. Khang không ngừng day một bên đầu vừa nhíu mày lại. Với hộp khăn giấy trước mặt, anh ném về sau cho Linh một cách không thương tiếc. Giọng anh có đôi phần tức giận:
" Khóc xong chưa? Khóc rồi thì nói đi, sao vô duyên vô cớ lại vác cái bộ dạng thảm hại này về gặp anh?"
Linh chu môi nũng nịu: " Em mệt lắm. Để em ngủ một lát. Em sẽ trình bày hết với anh nhưng không phải bây giờ. Được chứ?"
Khang không nói gì, coi như đồng ý với đề nghị của cô bé. Nguyên thì hững hờ nhìn ra phía con đường đang trôi vun vút về sau. Bất chợt, có một bàn tay nắm lấy tay cô. Bàn tay ấy có biết bao hơi ấm và sự chở che. Nguyên khẽ rút tay lại nhưng Khang dường như càng nắm chặt hơn, không cho cô từ chối. Vô tình họ nhìn nhau trong tích tắc. Nguyên đành để mặc tay mình uỷ khuất trong bàn tay anh, cô khẽ quay đầu về sau thì thấy Linh đã ngủ từ lúc nào không biết.
..........................
Khang chạy xe thẳng về căn hộ của mình. Đây cũng là lần đầu tiên Nguyên đặt chân đến không gian riêng tư của anh. Nếu không có cô gái nhỏ kia chắc là phải lâu lâu nữa cô mới biết đến sự tồn tại của nó.
Đưa hai người đẹp vào nhà, Khang để mặc khách được tự nhiên nhất. Anh vào bếp pha đồ uống cho hai người. Uống một hơi hết ly táo ép, Linh nhìn Khang rồi bắt đầu câu chuyện của cô:
" Em không còn chỗ nào để đi nữa. Thật sự đấy. Bro à. Hãy cưu mang em trong một tuần được chứ?"
Nhìn Khang dò hỏi, nhưng câu trả lời nhận được vẫn là sự im lặng của anh. Một tay anh đặt lên sofa một cách rất tự nhiên, còn một tay để dưới bàn nắm chặt tay Nguyên không chịu buông. Ánh mắt nheo lại nhìn về phía đối diện như nhắc nhở Linh cứ tiếp tục.
Linh chỉ vào cốc nước táo chưa động môi của Nguyên : " Có thể không chị dâu?"
Nguyên mỉm cười gật đầu. Làm một hơi nữa hết cốc nước, Linh chậm rãi thở ra nhìn về phía Khang tiếp tục.
" Em được nghỉ đông hai tuần, nhà trường đã thông báo lịch từ hai tháng trước. Em đã rất cố gắng để làm thêm kiếm tiền. Công việc có cực đến đâu em cũng chịu được. Em cũng xin ba mẹ thêm một khoản. Em chỉ muốn anh ấy được bất ngờ trước sự xuất hiện của em. Anh ấy từng bảo, chỉ cần mở mắt ra thấy em thì đó là món quà tuyệt diệu nhất của thượng đế. Em đã ngây thơ tin vào lời nói đó.
Em mua vé đi Paris. Một chữ tiếng Pháp bẻ đôi cũng không biết. Rất khó khăn em mới tìm được đến đó. Nhưng đáp lại em là gì anh biết không?"
Giọng nói đầy sự ấm ức, có phần bi thương và đôi mắt đỏ hoe như sắp trực trào nước mắt. Song, Linh không ngừng lại. Cô vẫn kể tiếp câu chuyện của mình. Còn Khang và Nguyên đều chăm chú lắng nghe.
" Em gọi cho anh ta. Anh ta đúng là đồ con heo, đầu số ở Pháp mà anh ta cũng không hề để ý. Anh ta còn ngái ngủ : " Có chuyện gì vậy em?" . Khi em bảo là: " Anh yêu, anh mau dậy ra cửa xem em gửi gì cho anh này". Anh ta còn cáu với em. Anh ta cáu với em đấy, anh biết không? Anh ta dám bảo: " Em còn đi học, đừng gửi gì cho anh nữa. Anh đã nói với em bao lần là anh không thiếu gì cả." Lúc ấy em tủi thân gần như phát khóc, nhưng nghĩ tới việc mình đang ở đâu nên em vẫn nũng nịu nhắc anh ta ra mở cửa. Những giây phút sau đó, em vô cùng hối hận. Anh ta trong bộ dạng quần áo xộc xệch, thậm chí một nửa số cúc sơ mi chưa cài, đầu thì xù lên như cái tổ chim kền kền ấy. Câu đầu tiên anh ta nói với em là: " Sao lại là em?". Và khi cánh cửa chưa kịp đóng lại thì em thấy một người con gái quấn khăn tắm phát âm tiếng Anh theo kiểu âm Anh. Đại loại cô ta nói gì em không còn để ý được nữa. Em chỉ nghe thấy cô ta nói: " Anh yêu, vì đêm qua nên anh bị phạt làm đồ ăn sáng nay. Em đói lắm rồi." "
Nói đến đấy từng giọt nước mắt lăn dài trên má Linh. Cô không gằn lên từng câu một: " Sao anh ta lại chó chết và cặn bã thế hả anh? Anh nói đi, anh ta là anh em tốt của anh đấy. Anh ta còn là anh trai của Tiểu Nguyễn nữa. Em đã làm sai gì chứ? Hoá ra tình yêu của em không thể so được với thứ tìnhcảm rẻ tiền của anh ta đúng không?"
Buông tay Nguyên, Khang đứng lên tìm hộp khăn giấy mang ra cho Linh. Sau đó, anh nhìn cô xót xa và gặng hỏi: " Sau đó thì sao? Giờ em định thế nào?"
Mặt mũi lấm lem, Linh ngước mắt nhìn anh: " Còn sao nữa. Em chạy ra đường tìm taxi rồi dành những đồng tiền cuối cùng mua vé về Việt Nam. Trước khi đi em đã bảo với mẹ là đi thăm bạn ở Pháp. Em không thể về nhà được. Mà ở Paris cũng chẳng quen ai trừ cái con người cặn bã ấy. Giờ trong thẻ của em chẳng còn đủ tiền sống nổi hai ngày. Anh cưu mang em một lần này được không Bro? Em sẽ làm người giúp việc cho anh trong một tuần. Chỉ xin anh cho em tiền vé về lại Mĩ. Em nhớ ba mẹ em lắm. Em nhớ nhà em nữa. Sao cuộc đời lại khốn nạn thế không biết?"