Khang cùng ba người anh em nữa góp tiền mua chung mảnh đất này cách đây vài năm trước. Lúc đó, đất vốn dĩ còn rất rẻ, họ đầu tư một khoản xây dựng căn biệt thự này để thỉnh thoảng đến nghỉ cuối tuần. Lam ngại ngùng cười chào hỏi mọi người rồi quan sát và không khỏi đánh giá căn biệt thự của Khang : " Trông anh thế mà cũng biết hưởng thụ đấy chứ? "
Khang sắp lả ra vì đói nhưng vẫn lấy hơi trả lời người đẹp: " Anh còn nhiều điều mà em chưa biết. Muốn biết cứ tìm hiểu dần dần."
Họ dùng bữa đơn giản sau đó ai về phòng người nấy. Bọn trẻ thì cùng nhau nhập hội vào rừng chụp ảnh. Khang vẫn mệt nên đánh một giấc. Lam vẫn ngại nên không nhập hội với các bạn của Khang mà cô sau khi ngủ trưa đã tự cầm máy của mình đi săn những khoảnh khắc sơn cước hùng vĩ. Lúc Khang tỉnh dậy cũng là xế chiều, chỉ thấy âm thanh như loạn thời tiền sử ở dưới nhà. Anh xuống dưới uống nước. Quân thấy Khang liền trêu:
" Em thấy chị dâu có nhiều khả năng bị tộc bắt cũng nên. Thế mà anh vẫn cứ ngủ ngon lành được. Lạ thật."
Lúc này Khang mới nhớ là anh không hề có một mình. Chết tiệt. Vốn dĩ những cuộc chơi nhóm như thế này, anh đều chẳng bao giờ phải vướng bận gì hết. Anh ngủ tới mức mụ đầu đi, mụ quên cả Lam. Anh lên phòng thay đồ và vơ vội ví tiền cùng điện thoại, nhanh chóng kết nối cuộc gọi:
" Lam àh, em đang ở đâu đó? Anh ra đón em? Ở đây không phải an toàn như em tưởng đâu..."
Lam vẫn đang ở chợ. Cô không hứng thú lắm với mấy mặt hàng thủ công. Cô cũng từng đi những nơi tương tự thế này rất nhiều lần. Nhưng chủ yếu là đi Sapa hoặc Điện Biên. Nơi này, vẫn không khác đồng bằng là mấy. Chỉ là, cô thích len lỏi vào đám đông, có như vậy cô mới không thấy mình cô đơn nữa. Điện thoạicủa Khang gọi tới. Cô nghe thấy giọng anh có vẻ đang lo. Ít nhất thì cô cũng đâu phải là đứa trẻ lên ba nữa. Nhưng cảm giác có một ai đó quan tâm, nói thế nào nhỉ? Cảm thấy vui vui. Lam khẽ nở nụ cười. Từ xa, Khang đã thấy cô. Dường như bất kì ở nơi chốn nào thì Thiên Lam cũng luôn luôn nổi bật. Chẳng khó khăn gì để anh nhận ra cô.
" Lam. Đây này"
Lam sải bước về phía Khang. Anh nhìn cô trìu mến:
" Em chụp được nhiều chứ? Ở chợ thì có cái gì hay đâu. Ngày mai anh dẫn em vào rừng. Dạo này người ta đổ xô lên đây chụp ảnh cưới nên khu đó được cải tạo rất đẹp." Họ vừa đi về phía biệt thự , vừa nói cười. Ước gì những giây phút đó là mãi mãi.
........
Sáng hôm sau, Khang đưa Lam đi chụp ảnh như đã hứa. Họ tách riêng khỏi nhóm. Bọn Quân biết ý nên cũng chẳng làm phiền anh. Đã rất lâu rồi, họ không thấy Khang vui như vậy. Có lẽ từ khi chia tay Vân. Ngày đó, họ chỉ thấy Khang và Vân bên nhau như một cặp trời sinh. Cứ tưởng tình cảm mấy năm từ thời đi học sẽ keo sơn bền chặt. Nhưng sự can thiệp của gia đình Khang đã phá hỏng tất cả. Vân vì học nhạc viện nên đã chuyển vào Sài Gòn phát triển sự nghiệp. Còn Khang luôn áy náy trong lòng về chuyện cũ. Anh luôn cảm thấy mình nợ Vân rất nhiều. Món nợ ân tình trả khi nào mới hết? Mấy năm nay, anh không hề đến với một ai. Sau đó vì giận mẹ mà anh đã ra ở riêng. Có lẽ lần này, mặt trời lại chiếu sáng nhân gian. Hy vọng chuyện tình cảm của Khang và Lam sẽ cập bến bờ hạnh phúc. Chỉ là ngay đến họ cũng không nghĩ sẽ có một ngày Lam lại bỏ Khang mà đi...
Chương 3: Mong manh tình về.
Khang sắp ngã vào khoảng không gian trong quá khứ vỡ vụn ấy. Anh bỗng bừng tỉnh. Mở cửa biệt thự. Anh mang đồ vào nhà. Với tay tìm lên công tắc điện lại thôi. Ánh sáng mờ nhạt len vào căn nhà làm anh thêm buốt lạnh. Mọi thứ ở đây vẫn như ba năm trước. Khang còn nhớ, nhưng Lam thì đã quên. Khang trở lại, còn Lam thì rời xa mãi mãi. Ngoài kia, gió vẫn xao xác thổi. Trong khoảnh khắc ấy, Khang cay đắng nhận ra cô gái mình yêu thương tuột khỏi tay quá xa, vô tâm, để lại Khang với những nỗi nhớ quắt quay vụng dại...
Ba năm trôi qua, Lam trong tim Khang vẫn là cô gái với khoé miệng ngọt ngào, đôi mắt nâu sóng sánh. Có những nỗi nhớ tan nhanh trong nhạt nhòa miền kí ức. Có những nỗi nhớ dù đi suốt cuộc đời cũng chẳng thể nào quên. Người yêu thương rời xa như một giấc mơ, Khang trở thành kẻ trắng tay với trái tim vỡ dần. Lý trí chấp nhận nhưng sao con tim không chịu đầu hàng. Lam đâu biết rằng, có những đêm Khang lén chờ trước cửa nhà cô như một gã điên để rồi hôm nay nỗi nhớ cháy bùng lên. Mang từng khung ảnh của Lam từ túi du lịch đặt vào phòng của anh trong căn nhà hoang hoải. Những cuốn sách mà Lam vẫn thường hay đọc. Một nửa trong số đó là những tiểu thuyết lãng mạn của Mark levy. Vô tình ánh mắt anh dừng lại trên tay mình: "Em ở đâu?". Anh đặt cuốn sách dưới gối rồi tiếp tục dọn đồ. Hình như, Lam đã nhiều lần nhắc với anh về cuốn tiểu thuyết này rồi thì phải. Nhưng những lần đó anh cứ ậm ờ cho qua.
..............
Mặt trời xuống núi, tiếng côn trùng rả rích bên cửa sổ. Khang vừa đi ăn về. Một không gian vắng lặng. Anh pha cho mình một ly cafe rồi trở về phòng. Trở mình trên chiếc giường lạnh lẽo. Có thể rất lâu nữa anh mới đến đây hoặc cũng có thể là mãi mãi không trở lại. Vì nơi đây, anh nguyện để những ký ức đẹp nhất của mình và Lam được bình yên chôn dấu. Với tay cầm lấy cuốn sách ban chiều của Lam, Khang lật từng trang và đọc mải miết. Em ở đâu? Sự yên ổn chẳng thể đồng nghĩa với tình yêu? Trái tim Khang không thôi buốt nhói. Khang đã hiểu vì sao cô lại rời xa anh đến một bầu trời khác, một vòng tay khác. Tựa như nhân vật Susan trong tiểu thuyết anh đang đọc đêm nay. Không sao cả. Lam vẫn ở đây, ngay bên ngực trái, trái tim anh này.
...........
Sáng hôm sau, Khang tỉnh giấc cũng là lúc 10h sáng. Anh khoá cửa phòng mình và nhìn cánh cửa ngôi biệt thự khép lại với đầy nuối tiếc. Tận sâu trong tim, anh biết mình còn yêu Lam tha thiết. Nhưng sau hôm nay, anh sẽ quên Lam. Anh sẽ bắt đầu một cuộc sống khác. Rồi anh sẽ đi qua mùa đông này không có cô bên cạnh. Anh chạy xe hướng về thành phố. Ở đó đang có rất nhiều người đợi anh chỉ tiếc Lam không còn ở đó...
Lấy lại chính mình sau quãng thời gian dài đầy mỏi mệt. Xe vừa chạy vào lòng Hà Nội, Gió gào từng đợt, thảm thiết. Cây ngả nghiêng, cố trụ để khỏi bật tung rễ, mùa đông lạnh tái, tát mạnh tức giận vào từng góc nhà, khe phố, hất tung lần lượt từng tầng áo len dày của người người qua đường. Khang khoá xe, bước vào thang máy tìm về căn hộ của riêng mình nằm bất động trên tầng 18 của khu chung cư cạnh Tây Hồ.